Ngọn đèn đường đơn độc!
Cánh cửa nhà vừa đóng lại, tiếng ồn ào của một ngày vật lộn ngoài kia dường như đã bị chặn lại.Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng gột rửa khuôn mặt mệt mỏi và "hoạ thêm chiếc môi cười" trước khi bước vào.
10/22/20255 phút đọc
Ngày [Ngày, Tháng, Năm]
Cánh cửa nhà vừa đóng lại, tiếng ồn ào của một ngày vật lộn ngoài kia dường như đã bị chặn lại. Nhưng chỉ là âm thanh thôi. Còn áp lực, nó vẫn vô hình bám chặt lấy lồng ngực tôi, nặng trĩu. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng gột rửa khuôn mặt mệt mỏi và "hoạ thêm chiếc môi cười" trước khi bước vào.
Vợ tôi đang ở đó, với thiên thần nhỏ ba tháng tuổi của chúng tôi. Em cười, một nụ cười thật sự, nụ cười của một người được ở nhà, được che chở, được thư giãn và hạnh phúc trọn vẹn với việc nhìn con lớn lên mỗi ngày. Đó là nụ cười tôi đã đánh đổi mọi thứ để có được.
Em mong muốn một cuộc sống như vậy – vui vẻ, không áp lực. Và tôi, với tư cách là người chồng, người cha, tôi tự đặt lên vai mình trách nhiệm biến mong muốn đó thành hiện thực.
Nhưng... "đâu ai hiểu thấu"?
Để em có được sự thư thái đó, tôi đã phải từ bỏ sự ổn định. Sáu tháng trước, tôi nghỉ việc, lao vào một cuộc phiêu lưu khởi nghiệp đầy rủi ro. Sáu tháng, một chặng đường ngắn ngủi nhưng cảm giác như đã đi qua cả một thập kỷ bão tố. Áp lực từ khách hàng. Nỗi đau khi nhân viên mình tin tưởng xin nghỉ việc. Sự căng thẳng với người đồng sáng lập về chất lượng, về dòng tiền, về mọi thứ.
Người vợ thư thái vui vẻ với con nhường nào, thì đó lại chính là áp lực của tôi bấy nhiêu.
Có những ngày, công việc là một thảm hoạ. Một hợp đồng thất bại. Một lời phàn nàn cay nghiệt. Cảm xúc tồi tệ đến mức tôi chỉ muốn gào lên. Nhưng tôi là một người đàn ông có trách nhiệm. Tôi biết gia đình không phải là nơi để trút những cảm xúc tiêu cực đó. Tôi trân trọng mái ấm này hơn bất cứ thứ gì.
Vì vậy, tôi chọn cách im lặng.
Tôi bước vào nhà, cất chiếc cặp, và im lặng. Tôi không thể che giấu hoàn toàn sự nặng nề trong ánh mắt, nhưng tôi cố gắng không để nó thoát ra thành lời. Tôi cần thời gian, chỉ một chút thôi, để tâm trạng bình ổn lại, để "tôi" của công việc lùi lại phía sau, nhường chỗ cho "tôi" của gia đình. Tôi nghĩ rằng, sự im lặng của mình là một chiếc khiên, để mọi khó khăn dừng lại ngay trước cánh cửa.
Ấy vậy mà...
Vợ tôi, cả ngày chỉ ở nhà với bốn bức tường và con nhỏ. Em mong tôi về biết bao. Em mong được chia sẻ, được chú ý, được kết nối với thế giới bên ngoài duy nhất của em – là tôi. Em không thể hiểu được "cuộc sống sinh tồn" ngoài kia nó tàn khốc đến mức nào.
Và sự im lặng của tôi, chiếc khiên tôi dùng để bảo vệ em, trong mắt em lại là sự hờ hững, là bức tường ngăn cách.
Thế rồi những lời chỉ trích bắt đầu. Những lời vu oan không lý do. "Anh về nhà mà mặt nặng mày nhẹ". "Anh không còn quan tâm đến em nữa". "Anh có gì giấu diếm phải không?".
Lòng thì đau đớn, trông em khổ đau mà chẳng dám khóc. Tôi chỉ biết câm lặng, nhận lấy tất cả. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tôi im lặng chính vì tôi quá yêu em? Rằng tôi mệt mỏi chính vì tôi đang gồng gánh cả thế giới cho em? Nếu tôi nói ra, sự bình yên của em sẽ vỡ tan. Gánh nặng của tôi sẽ trở thành gánh nặng của em. Và đó là điều tôi không bao giờ cho phép.
Nên tôi lại "hoạ thêm chiếc môi cười tiếp theo". Nhưng đau thấu trời.
Đôi khi, tôi thấy mình giống như một ngọn đèn đường. Đứng trơ trọi giữa trời đêm mưa gió lạnh giá, âm ỉ rả rích. Tôi vẫn phải ở đó, vẫn phải chiếu sáng, soi sáng con đường cho gia đình mình đi. Nhưng chẳng ai quan tâm đằng sau ánh sáng đó, bản thân ngọn đèn đang đơn độc và lạnh cóng đến nhường nào.
Lúc khác, tôi lại là một con sói đơn độc. Dù biết rằng mình có đồng đội, có những người anh em (đồng sáng lập) kề vai sát cánh như một đàn sói. Nhưng hiện thực là, khi đi săn mồi để mang về cho gia đình nhỏ của mình, tôi vẫn phải chấp nhận sự cô đơn tuyệt đối. Thất bại, tôi một mình chịu. Áp lực, tôi một mình gánh.
Khóc thật nhiều, ngồi khóc thật nhiều. Nhưng là khóc ở trong xe trước khi về nhà, khóc trong phòng tắm khi vặn nước thật to. Khóc cho đời phong ba lắm đau mà chẳng nói ra.
Đến khi già, liệu có buồn hết một đời không?
Tôi chỉ có một câu hỏi vang lên trong lồng ngực mỗi đêm.
Đớn đau này của anh... đến khi nào mới cao thấu trời?
